Thể thao

Siêu máy tính dự đoán Bournemouth vs Liverpool, 22h00 ngày 1/2

字号+ 作者:NEWS 来源:Thể thao 2025-02-02 10:00:21 我要评论(0)

Pha lê - 31/01/2025 17:40 Máy tính dự đoán fulham đấu với brightonfulham đấu với brighton、、

êumáytínhdựđoánBournemouthvsLiverpoolhngàfulham đấu với brighton   Pha lê - 31/01/2025 17:40  Máy tính dự đoán

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

Thế nhưng, ở thế giới bên ngoài Kamathipura thì con gái của gái bán dâm chẳng thể sống dễ dàng. Nair bị hãm hiếp lần đầu năm 10 tuổi bởi chính giáo viên của mình. Hắn tấn công cô thường xuyên và nói với cô bé rằng đó là trò chơi công bằng dành cho nghề nghiệp của mẹ cô.

Khi lớn hơn, Nair bị quấy rối tình dục, hãm hiếp và bắt nạt trong suốt những năm tháng đi học.

“Cả đời tôi đã ghét mẹ vì bà là gái bán dâm” - Nair tâm sự.

Đến năm 2015, cô vô tình biết đến trung tâm Kranti, được điều hành bởi một tổ chức phi chính phủ ở Mumbai. Nhiệm vụ của Kranti là giúp con gái của phụ nữ bán dâm trở thành những tác nhân của thay đổi xã hội.

Một phần quan trọng trong công việc của tổ chức này là truyền cảm hứng cho đám trẻ hiểu mẹ của chúng hơn, bằng cách nhìn sâu vào những lựa chọn của họ trong quá khứ.

Nair hiện là một trong 20 con gái của phụ nữ bán dâm đang sống ở trung tâm. Trong suốt thời gian cách ly vì Covid-19, các cô gái đã đi phân phát thực phẩm cho 3.000 gái bán dâm ở Mumbai. Họ cũng gây quỹ cho công tác cứu trợ bằng cách tổ chức các lớp học trực tuyến các môn như zumba, thiền, yoga và nấu ăn.

“Khi đến nhà thổ, chúng tôi mới biết là có nhiều người đang đói” - Nair nói.

Cả nhóm đã nấu 200 suất ăn mỗi ngày để phát cho những người lao động nghèo đang sống ở các khu ổ chuột bị mất việc vì dịch bệnh, cũng như các bệnh nhân đã xuất viện nhưng không có nơi nào để đi.

{keywords}
Sandhya Nair (thứ tư từ trái sang) cùng với các thành viên khác ở Trung tâm Kranti.

Nair và các cô gái khác hi vọng rằng, bằng cách chia sẻ câu chuyện của mình, họ có thể giúp xã hội hiểu hơn, xoá bỏ những kỳ thị về gái bán dâm và gia đình họ. Nhóm cũng tới Mỹ và châu Âu để diễn một vở kịch nhằm nâng cao nhận thức và thay đổi quan niệm sai lầm về người bán dâm.

“Tôi đã phải mất vài năm, nhưng bây giờ tôi đã hiểu rằng đó không phải là lỗi của mẹ tôi khi bị bán cho nhà thổ năm 14 tuổi, rồi sau đó bà tiếp tục làm gái bán dâm để giúp gia đình nuôi 7 anh chị em”.

Một khảo sát của UNAids (Chương trình phối hợp của Liên Hợp Quốc về HIV và AIDS) năm 2016 cho thấy có 657.800 gái bán dâm ở Ấn Độ. Nhưng theo Tạp chí Nghiên cứu giới tính Ấn Độ, việc xác định con số thực là rất khó khăn. Vào năm 2018, ước tính có khoảng 3 triệu gái bán dâm, trong đó hơn 35% bị bán khi còn là trẻ vị thành niên.

Theo một chương trình phúc lợi được Thủ tướng Narendra Modi công bố vào tháng 3 năm nay, 200 triệu phụ nữ Ấn Độ sẽ được nhận khoảng 150 nghìn đồng (500 rupe) tiền hỗ trợ mỗi tháng vì Covid-19. Tuy nhiên, việc thiếu giấy tờ và tài khoản ngân hàng khiến phụ nữ bán dâm không thể nhận được các phúc lợi của chính phủ.

Hàng trăm tổ chức và cá nhân nước này đã đứng lên ủng hộ những người kém may mắn trong giai đoạn khó khăn này, nhưng Nair cho biết các chương trình giúp đỡ phụ nữ bán dâm thì không nhiều.

“Bước vào khu vực đèn đỏ để phát đồ cứu trợ có khi cũng làm hầu hết mọi người thấy xấu hổ. Ai muốn giúp những phụ nữ bán dâm, vốn bị coi là sự ô nhục của xã hội chứ?”.

Taniya Yadav là một huấn luyện viên zumba và cũng là một thành viên khác ở Kranti. Yadav, năm nay 23 tuổi, cho biết cô mới hiểu ra vấn đề trong vài năm qua, sau nhiều lần nói chuyện với những phụ nữ bán dâm ở Mumbai.

{keywords}
Taniya Yadav phát đồ ăn ở Mumbai trong những ngày Covid-19.

Trước đó, cô đã đổ lỗi cho mẹ mình - một vũ công quán bar, một gái bán dâm - rằng bà đã xấu tính và không công bằng với các con gái.

“Năm 13 tuổi, mẹ bỏ lại tôi và em gái cho người tình vũ phu của mình rồi cứ thế đi mất” - cô nói. Trong suốt 3 năm, hắn trút cơn thịnh nộ lên Yadav, cưỡng hiếp và đánh đập cô thường xuyên. “Tôi đã rất sợ hãi và bất lực. Tôi cảm thấy mình đang sống cuộc đời của mẹ”.

Yadav bỏ trốn năm 16 tuổi và tìm được nơi ẩn náu ở Kranti - nơi mà nhiều năm qua cô được trị liệu tâm lý và sống cùng những cô bé khác cũng là con gái mại dâm. Yadav đã hiểu và tha thứ cho mẹ mình.

“Tôi đã mất một thời gian dài để hiểu ra. Tôi biết mẹ đã phải đau lòng như thế nào khi phải rời bỏ những đứa con của mình”.

Nair cũng giống Yadav, 5 năm qua, cô đã học cách chấp nhận. “Trong hồ sơ đăng ký vào đại học, tôi đã điền nghề nghiệp của mẹ là gái bán dâm. Tôi không còn xấu hổ về điều đó nữa”.

Sự thật nhức nhối ở nghĩa địa dành cho gái bán dâm

Sự thật nhức nhối ở nghĩa địa dành cho gái bán dâm

Số người tự sát nhiều đến độ có ít nhất 2 nhà chứa ở Kandapara phải xây nghĩa địa riêng để chôn các nạn nhân.  

" alt="Con của 'gái bán dâm' học cách tha thứ cho mẹ" width="90" height="59"/>

Con của 'gái bán dâm' học cách tha thứ cho mẹ

Tôi sang Mỹ học chuyên ngành IT những năm đầu 2000. Thời điểm này, ngành IT rất hot nên ra trường là tôi có việc làm ngay. Do tiêu xài hoang phí, thích đi đó đây và thoải mái lúc yêu đương nên hơn 10 năm đi làm, tôi vẫn không thể mua nhà và cũng không có dư nhiều. Cứ cuối tháng, tôi lại ngóng lương.

Năm 2017, công ty tôi quyết định cho toàn bộ nhân viên làm việc từ xa. Có đồng nghiệp sang Mexico, người khác sang Philippines, châu Âu, một vài dọn về các tiểu bang chi phí thấp hơn California. Sau một tháng làm việc ở nhà, thấy buồn chán và ngột ngạt, tôi quyết định về Việt Nam sống thử ba tháng để vừa làm, vừa đi du lịch xuyên Việt. Dự định sau đó của tôi là sẽ chuyển đến Bali (Indonesia) hay Phuket (Thái Lan).

Sau một tuần ở Sài Gòn, trong chuyến đi theo bạn về quê ăn tiệc, tôi quen vợ tôi bây giờ. Vợ đang làm trong khu công nghiệp ở tỉnh. Tôi nhanh chóng thu gọn hành lý dọn về tỉnh để được ở gần người mình yêu. Mọi thứ diễn tiến nhanh, chúng tôi dọn vào sống chung. Tôi đề xuất thuê căn hộ, nhưng cô ấy từ chối vì quen ở khu nhà trọ, gần bạn bè cùng công ty vui hơn. Thế là tôi dọn vào nhà trọ.

Chỉ tốn khoảng một ngàn USD là căn phòng trọ thuê hơn một triệu đồng mỗi tháng của chúng tôi có đầy đủ tiện nghi. Chi tiêu ở tỉnh cũng quá rẻ, bữa sáng chỉ 15-20 nghìn, ly cà phê 20 nghìn là có internet, máy lạnh ngồi làm cả ngày hoặc mua cái sim 4G cũng chỉ 100 nghìn mỗi tháng thì giữa phố hay vùng quê cũng đều có thể bật máy tính lên làm việc ngay.

Chúng tôi cùng nhau đi du lịch nhiều nơi ở châu Á và xuyên Việt bằng xe máy - điều mà trước đây ở Mỹ, với hai tuần nghỉ phép mỗi năm, tôi khó mà làm được. Sau một năm, tôi vẫn còn dư tiền mua một căn hộ. Trước đó, tôi có cân nhắc rất nhiều về việc dọn về ở Sài Gòn, vì mỗi lần về đây chơi, tôi thấy nhộn nhịp, đông vui. Tuy nhiên, những điều tôi không thích như ngột ngạt, kẹt xe, đắt đỏ khiến tôi bỏ ý định đó. Nếu thích, tôi có thể lái xe về Sài Gòn chơi vài ngày rồi thôi. Thêm nữa là chi phí ở Sài Gòn quá cao, mỗi thứ một chút dồn lại sẽ đòi hỏi một thu nhập cao để sống thoải mái. Như vậy, tôi sẽ khó tiết kiệm để có dư.

>> Đằng sau lương 100 triệu của kỹ sư IT

Trong khi đó, ở tỉnh mặt bằng giá rẻ hơn, nhu yếu phẩm không cao cấp nhưng đủ dùng, ít bị hấp dẫn bởi sự hào nhoáng nên ít chi tiêu dư thừa. Hàng tháng, hai vợ chồng tôi chi tiêu trung bình khoảng 15 triệu cho ăn uống, tôi không nhậu nhẹt nên cũng không hao tốn gì thêm. Nhờ đó, tôi không bị áp lực gì nhiều về tài chính. Có lẽ do tình cách và kinh nghiệm hàng chục năm đi làm không dư ở Mỹ nên tôi chọn giảm nhu cầu, ít áp lực hơn là sống chốn đông vui nhưng lúc nào căng thẳng chuyện tiền bạc.

Thu nhập khoảng 250 triệu đồng mỗi tháng nên việc sống ở tỉnh giúp tôi nhanh chóng để dành được tiền. Cuối tuần rảnh rỗi, ngồi cà phê với nhóm bạn làm bất động sản, nên tôi cũng hiểu biết thêm về đầu tư. Tôi mua thêm được hai nền đất mặt tiền đường lớn để dành.

Hiện tại, tôi đang sống yên bình ở vùng quê cách Sài Gòn 100 km. Tôi mua miếng đất 2.000 m2, không xa chợ lắm, có điện và internet đầy đủ với giá gần một tỷ đồng. Tôi xây căn nhà 60 m2 với chỉ một phòng ngủ và một phòng ngồi làm việc, view cánh đồng, với chi phí chưa tới 500 triệu. Tôi không xây nhà rộng lãng phí, nhu cầu tới đâu tính tới đó và ở chật lại thấy ấm cúng hơn.

Rồi con gái chúng tôi cũng chào đời ở đây. Tuy chọn sống ở quê nhưng tôi luôn mua gói bảo hiểm y tế cho gia đình mình ở bệnh viện quốc tế. Do dịch mà đã hơn hai năm tôi chưa trở lại Mỹ. Nhưng nghĩ lại, tôi vẫn rất may mắn vì còn việc làm, có căn hộ cho thuê, còn số tiền hơn một tỷ đồng làm quỹ dự phòng và vẫn đều đặn gửi tiền trực tiếp làm từ thiện khi thấy một hoàn cảnh nào đó không may mắn.

Vì không quá đam mê nghề IT cộng với nghề này áp lực nhiều nên đã có nhiều lúc tôi muốn bỏ nghề, dù so với thu nhập chung ở Việt Nam là tương đối khá. Tuy nhiên, tôi cũng phải thừa nhận rằng mình rất biết ơn nghề này. Nghề IT là nghề hiếm hoi cho tôi cơ hội ngồi nhà tránh dịch vẫn kiếm ra tiền, làm ở Việt Nam lại được hưởng lương như ở Mỹ. Vì thế, các bạn trẻ nên đặt mục tiêu học tiếng Anh giao tiếp thành thạo, tự tin với người bản xứ thì cơ hội làm việc từ xa mà vẫn có thu nhập cao là hoàn toàn khả thi, nhất là sau đợt dịch này xu hướng chuyển đổi sang làm việc từ xa sẽ rất phổ biến.

Nhứt Minh

>> Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net. Gửi bài tại đây.

" alt="Kỹ sư IT lương 250 triệu bỏ phố về quê" width="90" height="59"/>

Kỹ sư IT lương 250 triệu bỏ phố về quê